Hắn mượn cớ xem chỉ tay, sờ tay nhỏ mềm mại không xương của Thải Y một lúc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên mỗi khi đột phá năng lực, giới hạn năng lực sao chép của hắn cũng sẽ gia tăng.
Thải Y ngồi đối diện Lâm Tú, để mặc hắn nắm tay mình, chớp mắt hỏi: "Công tử nhìn ra được gì sao?"
Lâm Tú gật đầu nói: "Xem xét chỉ tay, sau này Thải Y cô nương nhất định sẽ đại phú đại quý, hơn nữa còn gặp được nhân duyên tốt đẹp..."
Thải Y nhịn không được mỉm cười, nói: "Vậy mượn cát ngôn của công tử..."
Hôm nay có lớp võ đạo, Lâm Tú không ở Lê Hoa Uyển bao lâu đã rời khỏi chỗ này, đến giáo trường của Dị Thuật Viện.
Điều khiến Lâm Tú bất ngờ là mấy ngày trước Tiết Ngưng Nhi vẫn còn bộ dáng gấp không chờ nổi hận không thể ăn hắn, mấy ngày không gặp ngược lại trở nên thẹn thùng, không thoải mái, tránh không gặp Lâm Tú.
Đang chơi chiêu trò gì nữa đây.
Hôm nay Tiết Ngưng Nhi cũng không chủ động đi tìm Lâm Tú, ngược lại ở cùng với các nữ tử chung lớp.
Có người nhịn không được mở đầu hỏi: "Ngưng Nhi, ngươi và Lâm Tú sao rồi, rốt cuộc ngươi có nắm bắt được hắn không."
Tiết Ngưng Nhi phất tay nói: "Ôi chao, các ngươi đừng hỏi nữa, để cho ta một mình yên tĩnh."
Nàng ta lén lút quay đầu nhìn Lâm Tú, sau đó cúi đầu, rơi vào mê man cùng rối rắm vô tận.
Ngay từ đầu nàng ta tiếp cận Lâm Tú quả thật là để Triệu Linh Quân xấu mặt.
Nhưng bây giờ, nàng ta thật sự giao động.
Lâm Tú rất tốt, dáng vẻ hắn anh tuấn, cơ thể mê người, miệng ngọt biết nói chuyện, quan trọng nhất là trên người hắn có một thứ đặc biệt mà tất cả những kẻ theo đuổi nàng ta đều không có.
Tiết Ngưng Nhi không thể nói được cụ thể đó là thứ gì, lúc Lâm Tú tặng nặng ta pháo hoa mới ý thức được Lâm Tú không giống những người đó.
Nàng ta rất thích sự khác biệt này.
Nếu có thể khiến Triệu Linh Quân xấu mặt, Tiết Ngưng Nhi sẽ thấy rất vui.
Nhưng nếu cái giá là tổn thương Lâm Tú... nàng ta có chút không nỡ.
Lớp võ đạo kết thúc, Lâm Tú ra khỏi giáo trường, vẻ mặt nghi ngờ.
Tiết Ngưng Nhi làm sao vậy.
Tiết trước nàng ta còn đói khát như sói như hổ, lần này vậy mà không chủ động tìm hắn trò chuyện, hơn nữa vừa tan lớp đã vội vã rời đi, không cho Lâm Tú một chút cơ hội tiếp cận nào.
Đây là cách lạt mềm buộc chặt hay là chiêu lúc nóng lúc lạnh.
Chiêu này tất nhiên Lâm Tú không hề xa lạ, một vài nữ tử tự cho là đúng thường xuyên đối xử lúc nóng lúc lạnh với những nam tử theo đuổi các nàng, khiến bọn hắn vui vẻ chốc lát, mất mát chốc lát, từ đó nắm chặt bọn hắn trong lòng bàn tay, cái này cũng là một loại thả thính biến tướng.
Nhưng sử dụng thủ đoạn này với Lâm Tú lại có chút múa rìu qua mắt thợ.
Tiết Ngưng Nhi đã hiểu sai một chuyện, nàng ta có nhu cầu với Lâm Tú, nàng ta cần Lâm Tú thích nàng ta, như vậy mới có thể chọc tức được Triệu Linh Quân, nhìn bề ngoài, trong quan hệ giữa hai người, người nắm quyền chủ động là Tiết Ngưng Nhi, nhưng thực ra Lâm Tú mới là phía chủ động.
Cách đối phó lúc lạnh lúc nóng chính là lấy lạnh chế lạnh, lấy nóng chế nóng.
Chỉ cần Lâm Tú cũng né tránh nàng ta, cuối cùng người sốt ruột vẫn sẽ là Tiết Ngưng Nhi.
Có điều Lâm Tú không ngờ, hắn rất nhanh đã gặp được Tiết Ngưng Nhi.
Ngay tại cửa cung.
Tiết Ngưng Nhi bị một nhóm người ngăn ở đó, nói chính xác hơn là một nhóm nữ nhân.
Cầm đầu là một nữ nhân mập mạp, vòng eo nàng ta to cỡ hai Tiết Ngưng Nhi, dáng vẻ bình thường, nhưng y phục quý giá bất phàm, trang sức đeo trên đầu trên cổ không phải vật tầm thường, quý khí cao cao tại thượng trên người càng không phải nữ tử bình thường có thể sở hữu được.
Tiết Ngưng Nhi bị vây giữa nhóm người, tức giận nhìn nữ tử kia, phẫn nộ nói: "Tống Ngọc Trí, ngươi muốn làm gì!"
Tiết Ngưng Nhi vừa lên tiếng, Lâm Tú đã đoán được thân phận của nữ tử kia.
Người họ Tống, sở hữu quý khí như vậy hơn nữa còn dám gây phiền phức cho Tiết Ngưng Nhi không có mấy ai, nữ tử này chỉ có thể là đến từ phủ Ninh quốc công.
Tuy Tiết gia cũng là phủ đệ quốc công nhưng so với Tống gia vẫn có chút không bằng, dù sao một người là Tam đẳng công, một người là Nhị đẳng công, phẩm cấp quyền quý của Đại Hạ không chỉ đại diện cho tước vị, còn có thực lực.
Nữ tử tên Tống Ngọc Trí kia hiển nhiên không hề kiêng kị thân phận của Tiết Ngưng Nhi, chỉ vào mũi nàng ta mắng: "Tiết Ngưng Nhi, ngươi là tiểu tiện nhân, bên cạnh có nhiều nam nhân như vậy còn không đủ, thế mà dám cướp nam nhân của ta!"
Tiết Ngưng Nhi ngẩn ra một lúc, sau đó càng thêm tức giận, chất vấn: "Tống Ngọc Trí, ngươi đang nói gì vậy, ta cướp người của ngươi khi nào!"
Tống Ngọc Trí cắn răng nói: "Tiểu tiện nhân, ngươi còn không thừa nhận, Trịnh Duy vốn ở cạnh ta, đang yên đang lành đột nhiên lại xoay quanh ngươi, nhất định là do ngươi đã dụ dỗ hắn!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận