Sau khi nhìn thấy kết quả như thế, cuối cùng Quý phi nương nương mới hài lòng, ngẩng đầu, kiêu ngạo rời đi.
Chu Cẩm ngập ngừng hỏi lại: "Bệ hạ thật sự không trách phạt hắn sao?"
Hạ Hoàng phất phất tay, nói: "Không nghe thấy nương nương nói sao, cứ dựa theo lời Trẫm nói mà làm đi, giữa sự chênh lệch giữa phủ Bình An bá và phủ Vĩnh Bình hầu, kẻ này có thể nghĩ ra biện pháp này, phần nhạy bén này thật sự khiến Trẫm nhìn hắn với cặp mắt khác xưa."
Chu Cẩm cũng công nhận điều này, gật đầu nói: "Tiểu tử này tâm cơ âm hiểm, phần tâm cơ này, các hoàn khố ở các gia tộc khác, thật đúng là không có mấy người có thể đấu lại hắn, đại bộ phận người nếu như trêu chọc hắn, sợ rằng đến ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào..."
Hạ Hoàng mỉm cười nói: "Tiểu tử kia, Trẫm rất thưởng thức, tuổi không lớn, nhưng lại nhạy bén hơn người, trên người không có một chút khí chất hoàn khố nào, quan trọng nhất là, hắn lại cưới vị thiên kiêu Triệu gia kia, Trẫm rất yên tâm..."
Phần tâm tư này của bệ hạ, thật ra Chu Cẩm có thể hiểu được, Lâm gia sắp rơi khỏi hàng ngũ quyền quý rồi, không quyền không thế, đích nữ Triệu gia gả cho hắn, tốt hơn so với gả cho một đại gia tộc nào đó, đến lúc đó, hai nhà mạnh liên hợp, cũng không phải là cảnh tượng bệ hạ muốn nhìn thấy.
Chu Cẩm đang muốn rời đi, tự mình đi xử lý việc này, bỗng nhiên Hạ Hoàng lại mở miệng.
Hắn cho Chu Cẩm một ánh mắt ý vị thâm trường, nói: "Đầu tiên để cho việc này nổi lớn lên một chút, Trẫm muốn nhìn xem, chuyện này, còn có ai sẽ tham sự, tuy Vĩnh Bình hầu đối với Trẫm trung tâm, nhưng nha môn Đông Thành và Hình Bộ cũng không thể trở thành sân nhà của Dương gia..."
Nha môn Đông Thành.
Đại lao.
Lâm Tú đã đi vào đây lần thứ hai rồi.
Nói đến cũng thảm, mặc dù hắn có quan thân cửu phẩm, nhưng ở trong chế độ chức quan của Đại Hạ, thất phẩm mới tính là nhập lưu, văn thư cửu phẩm, nghiêm khắc mà nói, phẩm cấp không bằng quan viên đã nhập chính thức, cho dù là tiểu nha môn như nha môn Đông Thành, chính là muốn bắt thì bắt.
Thân phận con trai Bình An bá, càng là không có tác dụng.
Nếu như Bình An bá là hắn thì còn tốt, quyền quý thiệp sự, ít nhất cũng phải là Thanh lại ti và Hình bộ mới có quyền xử trí, con của quyền quý, trước khi chức vị của cha chưa truyền xuống, thì chẳng là cái gì cả.
Đương nhiên, nếu như có người cha lợi hại, cho dù là phạm vào chuyện gì, cho nha môn Đông Thành mười cái lá gan, bọn họ cũng không dám bắt.
Không biết có phải do duyên phận hay không, vị trí bây giờ của Lâm Tú, vẫn là nhà giam lần trước.
Hắn bị giam vào không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân từ xa đang đi đến gần.
Mấy bóng người từ hành lang đi đến, trước mặt là một người thanh niên xa lạ, đi theo phía sau hắn có mấy ngục tốt và bộ khoái, Ngô Thanh đi theo sau cùng, Lâm Tú là người có thù oán với hắn ta bị bắt vào đại lao, hắn ta không chỉ không có bao nhiêu vui vẻ, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Hắn sợ Lâm Tú lại lừa hắn.
Lần trước hắn ta đã dạo qua quỷ môn quan một vòng, đối với con người Lâm Tú này, chính là nỗi sợ phát ra từ tận đáy lòng.
Thanh niên xa lạ kia đi đến trước mặt Lâm Tú, hai tay khoanh lại, dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn, nói: "Giết người giữa đường, thật là go gan, ngươi cho rằng ngươi là con trai của Bình An bá thì có thể muốn làm gì thì làm, một số quyền quý ở Vương Đô thật sự là vô pháp vô thiên..."
Vẻ mặt Lâm Tú nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi là?"
Một gã bộ khoái nói: "Đây là công tử của Thành Lệnh đại nhân, nói chuyện khách khí một chút!"
Lần trước là Đông Thành Úy, lần này đổi thành Đông Thành Lệnh, quả nhiên đúng như lời Lý Bách Chương nói, toàn bộ nha môn Đông Thành giống như hậu viện của phủ Vĩnh Bình hầu vậy.
Lâm Tú nhìn công tử Đông Thành Lệnh này, nói: "Vương Đô có một vài quyền quý, đúng thật là vô pháp vô thiên, vì để hãm hại ta, thế mà không tiếc hi sinh một mạng người..."
Con trai của Đông Thanh Lệnh cười to, nói: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, nhiều con mắt như thế tận mắt nhìn thấy ngươi giết người, đây là chuyện không giảo biện được, lát nữa lên công đường, ngươi sẽ biết."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, chỉ là trước khi đi, hắn quay đầu lại, hạ giọng nói: "Đừng có trách ta, muốn trách, thì trách ngươi chọc vào người không nên chọc..."
Ngô Thanh đi theo phía sau Uông Hoành rời đi, mãi đến giờ phút này, hắn vẫn không nhìn thấy một chút vẻ sợ hãi hoặc là hoảng sợ nào trên mặt Lâm Tú.
Gần giống với tình hình lần trước.
Chỉ là, hắn căn bản không hiểu được, chuyện lần này, Dương Tuyên sắp xếp không có một kẽ hở, Lâm Tú giết người chính là chuyện rất nhiều người nhìn thấy, Đông Thành Lệnh lại là người của Dương gia, hắn vẫn còn có thể lật ngược tình thế sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận