Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 120: Ai đang nói chuyện?

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Nói một câu thật lòng, ngày tháng như vậy khiến Lâm Tú nghẹn đến mức có chút khó chịu.
Nhưng hẳn là có người còn khó chịu hơn so với hắn.
Thiên Hương Lâu.
Dương Tuyên ngồi trên ghế trong một nhã gian, một người trẻ tuổi đứng trước mặt hắn ta có chút bất đắc dĩ nói: "Công tử, ta đã làm theo dặn dò của ngài, sắp xếp xong tất cả mọi thứ, chỉ đợi Lâm Tú ra khỏi cửa, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả cửa cũng chưa từng bước ra..."
Sắc mặt Dương Tuyên bình tĩnh, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Đợi đi, rồi hắn sẽ ra ngoài thôi, ta muốn xem thử, hắn có thể trốn đến lúc nào."
Lâm phủ.
Lâm Tú ngồi trong sân, một tay chống má, hai chữ "nhàm chán" viết rõ trên mặt.
Hắn đang đợi người.
Người đến có lẽ là Song Song cô nương, hoặc có thể là Lý tổng quản, hoặc là tổng quản nào đó khác, tính toán thời gian, bọn hắn cũng nên đến rồi.
Đợi khoảng hơn một tiếng, ngoài tiểu viện của hắn mới truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Song Song cô nương bước vào tiểu viện, còn chưa mở cửa Lâm Tú đã chủ động hỏi: "Có phải Quý phi nương nương bảo cô đến không, bệnh tình sủng thú kia lại tái phát à."
Đôi mắt xinh đẹp của Song Song cô nương trợn to, môi nhỏ khẽ hé mở, kinh ngạc nói: "Lâm công tử, sao huynh biết."
Lâm Tú đương nhiên biết, hơn nữa bắt đầu từ hai ngày trước hắn đã ở nhà đợi nàng ta.
Linh sủng kia của Quý phi nương nương bị tâm bệnh, lần trước sau khi Lâm Tú và Song Song đưa nó xuất cung chỉ tạm thời làm dịu chứng bệnh u uất của nó, chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc.
Thời gian qua lâu, nó sẽ trở lại trạng thái u uất.
Hơn nữa đến lúc đó, cho dù đưa nó xuất cung nữa cũng không thể đạt được hiệu quả như lần đầu, sủng thú của Quý phi nương nương là do vong mẫu tặng cho, có ý nghĩa rất đặc biệt với nàng ta, cho nên nàng ta nhất định sẽ lại nghĩ đến Lâm Tú.
Lần trước sau khi trở lại Thái Y Viện, Bạch Song Song vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.
Tại sao khi chẩn trị sủng thú của Quý phi nương nương, tất cả ngự y của Thái Y Viện đều bó tay không có cách nào, mà Lâm công tử chưa từng học bao nhiêu y thuật luôn có thể tìm ra vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.
Về sau nàng ta đã hiểu, y thuật Thái Y Viện là người, y thuật Lâm công tử là tấm lòng, y thuật của hắn không thể hiện ở năng lực dị thuật, cũng không phải thuốc thang phương thuốc, mà hắn sở hữu một trái tim tinh tế.
Hắn có thể đặt mình vào vị trí của bệnh nhân để suy xét, từ đó đưa ra phán đoán chính xác, cho dù bệnh nhân của hắn chỉ là một con linh thú.
Thậm chí không cần nàng mở miệng, hắn cũng có thể đoán ra ý định của nàng, dường như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, điều này khiến trong lòng Bạch Song Song càng thêm khâm phục hắn.
Lân Tú không hề giải thích quá nhiều với nàng, mà là khẽ cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Sau khi đi được vài bước, bước chân Lâm Tú đột nhiên dừng lại nói: "Song Song cô nương, cô hồi cung trước đi, chờ ta ở Thái Y Viện, ta sẽ đến nhanh thôi."
Song Song cô nương gật đầu, một mình rời khỏi Lâm phủ.
Không lâu sau, cửa sau Lâm phủ, một bóng người chậm rãi đi ra, xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, bước ra từ một ngõ hẻm, thảnh thơi đi về phía hoàng cung.
Phía đối diện chếch Lâm phủ, lầu hai của một quán trà lâu, một nam nhân với quầng thâm đậm, thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn về phía cửa lớn Lâm phủ, cắn răng nói: "Đã mấy ngày rồi, sao hắn còn chưa ra ngoài..."
Hắn ta không biết, cùng lúc khi hắn ta quan sát Lâm phủ, ở một góc tường có một con chó màu vàng cũng đang quan sát hắn ta.
Đại Hoàng vừa nhìn chằm chằm lầu hai trà lâu, vừa suy nghĩ vài chuyện.
Chẳng lẽ chủ nhân do chó biến thành sao, nếu không sao lại biết nói tiếng chó.
Với óc chó của nó, tạm thời vẫn không hiểu được mấy chuyện này.
Không hiểu thì không cần nghĩ nữa, nó chỉ biết phải nghe lời chủ nhân, có bất kì tình huống bất ngờ nào gần nhà cũng phải báo cáo với chủ nhân ngay lập tức...
Không lâu sau, Thái Y Viện.
Mất đi chuyện chế băng ở hậu cung Lâm Tú không thể vào đó nữa, ngoại nhân không được sự cho phép mà xông vào hậu cung là tử tội.
Dù sao nơi đó phần lớn đều là vợ của hoàng đế, hoàng đế cũng là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân có thân phận và địa vị cao nhất Đại Hạ, không thể tha thứ cho chuyện thảo nguyên xanh rờn trên đỉnh đầu được.
Song Song cô nương đã ở Thái Y Viện chờ Lâm Tú, sau khi nhìn thấy hắn lập tức nói: "Lâm công tử, chúng ta mau đến cung Trường Xuân, bệ hạ và Quý phi nương nương đã chờ ở đó rồi."
Trong lòng Lâm Tú kinh ngạc: "Bệ hạ cũng ở đó à."
Thực ra hắn không muốn gặp hoàng đế lắm, Lâm Tú không phải người của thế giới này, không có tư tưởng quân thần, cũng không có giác ngộ quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Bình Luận

0 Thảo luận