Lý Bách Chương mỉm cười, nói: "Tửu lượng của ta, Lâm huynh cứ yên tâm, không say được."
Trong lòng Lâm Tú nghi ngờ, lẽ nào năng lực lôi đình còn có hiệu quả giải rượu, trong sách không có ghi chép về chuyện này, sau đó hắn lại hỏi: "Thấy tuổi tác của Lý huynh hẳn cũng cỡ như ta, không biết Lý huynh đã có hôn phối chưa."
Lý Bách Chương nhìn Lâm Tú đầy thâm ý nói: "Lâm huynh cảm thấy, người như ta và huynh sẽ vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng sao?"
Không hổ là người hiểu Lâm Tú nhất, một câu nói của Lý Bách Chương đã nói trúng tâm sự lớn nhất của Lâm Tú.
Lý Bách Chương cầm chén rượu, ra hiệu với hắn nói: "Thực ra ta có chút đồng tình với Lâm huynh, người như ngươi vậy mà lại bị một tờ hôn ước trói buộc, hơn nữa đối phương còn là thiên kiêu khó lòng chạm tới, chắc hẳn Lâm huynh nằm mơ cũng muốn thoát khỏi trói buộc này nhỉ."
Lâm Tú nhìn Lý Bách Chương, khẽ lắc đầu nói: "Không ngờ người hiểu ta nhất lại là huynh..."
Lâm Tú nói câu này là thật, phụ mẫu ở thế giới này đối xử với hắn rất tốt, Linh m tốt với hắn đến mức không chê vào đâu được, nhưng bọn hắn đều không hiểu Lâm Tú, cũng không rõ hắn muốn cái gì.
Lý Bách Chương chỉ mỉm cười, nói: "Chuyện này cũng không có gì kì lạ, bởi vì ta và người đều là người giống nhau, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi..."
Khi nói đến đây, hắn ta dường như nhớ lại một vài tâm sự, ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong chén, lại rót đầy rồi nói với Lâm Tú: "Ly này, kính loại người như chúng ta!"
Lâm Tú buông ly trà, lấy một cái ly khác, sau khi rót đầy rượu bèn cầm lên nói: "Kính loại người như chúng ta..."
Ngàn vàng dễ lấy, tri kỷ khó cầu.
Rượu có thể lần sau lại uống, nhưng lần sau chưa chắc có tâm tình như hôm nay, có điều lần này Lâm Tú không uống say, cho dù bây giờ là ban ngày, nơi này cách Lâm phủ cũng không xa, hắn vẫn không quên ở nơi hắn không nhìn thấy vẫn có người muốn lấy mạng của hắn.
Lần này toàn bộ quá trình hắn đều tỉnh táo, cho nên đối với tửu lượng của Lý Bách Chương lại có thêm nhận thức mới.
Nếu nói hôm nay hai người uống mười phần rượu, vậy thì một mình Lý Bách Chương đã uống chín phần, cho dù như vậy, khi Lâm Tú cảm giác đầu óc hơi choáng váng, thoạt nhìn hắn ta lại không có chuyện gì, khiến Lâm Tú không tìm được cơ hội nào.
Lần nữa trở về phủ, Lâm Tú chìm vào suy nghĩ.
Tiếp tục như vậy không ổn, nếu năng lực này ở trên ngươi nữ tử, Lâm Tú vẫn nắm chắc sẽ lấy được, Lý Bách Chương không phải loại ngu ngốc như Vương Uy, hắn ta rất thông minh, chỉ số cảm xúc cực cao, trong tình huống bình thường muốn lấy năng lực của hắn ta khó như lên trời.
Một lúc sau, Lâm Tú cắn răng, chẳng phải ngươi uống được lắm sao, lần sau để ngươi uống cho đủ!
Hắn tìm Đại Lực, nói: "Đi tìm vài cây tre đến đây, đừng to quá, cũng đừng mảnh quá, rửa sạch cành lá, sau đó chặt các đốt tre, rửa sạch rồi để trong sân, còn nữa lúc trở về thuận tiện đến tửu quán mua mười vò rượu, loại mạnh nhất ấy..."
Tuy Tôn Đại Lực không biết thiếu gia muốn làm gì, nhưng một câu cũng không hỏi thêm, lập tức ra ngoài chuẩn bị.
Đợi Tôn Đại Lực chuẩn bị đầy đủ những thứ Lâm Tú cần, Lâm Tú lại đến phòng bếp nói với trù nương đang bận rộn bên trong: "Vương thẩm, lát nữa cho ta mượn phòng bếp một lúc..."
...
Sau khi bận rộn một đêm, Lâm Tú ra khỏi phòng bếp.
Trong tay hắn cầm theo vò rượu nho nhỏ, đây là thành quả hắn thức đêm hại gan làm ra.
Lâm Tú tự hỏi một chút, sở dĩ Lý Bách Chương ngàn chén không say, không phải vì tửu lượng hắn ta tốt mà là rượu của Trích Nguyệt Lâu quá tệ, vì vấn đề công nghệ phần lớn rượu nơi này đều là mấy độ mười mấy độ, cái gọi là rượu mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ khoảng hai mươi độ, vậy thì được coi là rượu mạnh gì chứ, gọi là bia thì còn được...
Nhớ năm đó, Lâm Tú uống bia cũng uống hết cả thùng.
Chỉ tiếc tửu lượng cơ thể này không ổn, bia cũng không uống được bao nhiêu.
Để chuốc say Lý Bách Chương, Lâm Tú nghĩ ra một cách, hắn dùng rượu khoảng hai mươi độ bên ngoài chưng cất lại mấy chục lần, cuối cùng mười vò rượu chỉ còn lại một vò nhỏ như vậy, vò rượu chưng cất cuối cùng này Lâm Tú cũng không biết được bao nhiêu độ nhưng hương rượu rất nồng, hắn chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ mà đầu óc đã hơi choáng váng...
Lần này nếu còn không chuốc say được Lý Bách Chương, lần sau hắn sẽ thêm nguyên liệu vào trong rượu.
Ngủ một giấc đến trưa, Lâm Tú xách theo kiệt tác của mình đến Dị Thuật Viện.
Hắn không tìm được Lý Bách Chương, ngược lại gặp Song Song cô nương trước.
Bạch Song Song ôm mấy quyển sách trong lòng, bước ra từ Tàng Thư Quán, vừa nhìn đã thấy Lâm Tú, lập tức bước về trước nói: "Lâm công tử, ta đang định đến Lâm phủ tìm huynh, không ngờ huynh lại ở đây, thật trùng hợp..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận