Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Tú không còn lo lắng chút nào nữa.
Kẻ địch trốn trong bóng tối là đáng sợ nhất, nếu đã làm rõ thân phận của đám người kia, hắn có thể từ từ tìm cơ hội, tìm cơ hội chơi chết bọn họ.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Tú dẫn theo Tôn Đại Lực và Đại Hoàng ra khỏi Lâm phủ.
Liên quan đến việc bị phủ Vĩnh Bình hầu tính kế, Lâm Tú không hề nói với phu phụ Bình An bá, bởi vì dù có cho hai người biết thì cũng chỉ khiến bọn họ lo lắng thêm mà thôi.
Bản thân Lâm Tú có lòng tin sẽ xử lý tốt việc này.
Hơn nữa trong lòng hắn đã có kế hoạch hoàn chỉnh.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là sinh thần của Tiết Ngưng Nhi.
Năng lực của Tiết Ngưng Nhi là phi hành, năng lực này Lâm Tú nhất định phải có.
Không chỉ để làm tròn giấc mộng bay lượn của hắn lúc nhỏ, mà năng lực phi hành này là một loại khá đặc biệt trong số rất nhiều năng lực dị thuật, trước khi thức tỉnh lần thứ năm, loại năng lực này biểu hiện ở chỗ có thể không màng đến lực hút trái đất, tự bay trên bầu trời.
Nhưng sau khi thức tỉnh lần thứ năm, loại năng lực này sẽ xảy ra thay đổi về chất.
Nói một cách cụ thể, sẽ từ việc tự mình lơ lửng biến thành vạn vật lơ lửng, từ "bay lượn" đến "khống chế đồ vật".
Đây là hai năng lực hoàn toàn khác nhau, nếu Tiết Ngưng Nhi có thể thức tỉnh năng lực bản thân năm lần, năng lực của nàng ta sẽ có thể từ "phi hành" huyền giai, tiến hóa đến "khống chế đồ vật" thiên giai.
Bay lượn chỉ là năng lực huyền giai, nhưng khống chế đồ vật lại là thiên giai.
Đến lúc đó, nàng ta không chỉ có thể khiến bản thân bay lên, còn có thể giúp người khác cũng bay lên.
Tuy những người ở thế giới này còn chưa có khái niệm "trọng lực", nhưng hiển nhiên bọn hắn đã hiểu được sự khủng khiếp của loại năng lực này, nếu không đã không liệt vào hàng thiên giai.
Vừa khéo Linh m không ở đây, trong một tháng này, hắn phải cố gắng tu hành, tranh thủ thức tỉnh lần thứ hai, sau đó nhanh chóng lấy năng lực của Tiết Ngưng Nhi đến tay, nếu không chờ khi Linh m trở lại, mỗi ngày nàng lại ép khô tất cả tinh lực của hắn, đến khi đó chuyện gì hắn cũng không làm được.
Để nhanh chóng tăng tiến mối quan hệ với Tiết Ngưng Nhi, tiệc sinh thần lần này, Lâm Tú đã phí không ít tâm tư vào lễ vật tặng nàng ta.
. . .
Ban đêm.
Sắc trời đã hoàn toàn mờ tối, cả Vương Đô được bóng đêm bao phủ, người nghèo khổ không có tiền đốt đèn cầy đã sớm nghỉ ngơi, phủ Tiết Quốc Công vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Từng chiếc xe ngựa, cỗ kiệu, dừng ở hai bên đường của Tiết phủ, như trường long từ đầu phố đến cuối phố, cực kì đồ sộ.
Hôm nay là sinh thần mười tám tuổi của Tiết Ngưng Nhi - tôn nữ Tiết Quốc Công, sự phô trương phủ Tiết Quốc Công thể hiện ra còn lớn hơn cả đại thọ tám mươi của trưởng giả một vài đại gia tộc nào đó.
Tối nay đến Tiết phủ đều là các đại nhân vật có danh tiếng của Vương Đô, mà một vài tiểu quyền quý ngày thường khiến đại bộ phận bách tính phải ngưỡng vọng, thậm chí ngay cả tư cách tham gia yến hội tối nay cũng không có.
Phủ Tiết Quốc Công nhân khẩu đông đúc, trong đời thứ ba có hơn mười nam đinh, lại chỉ có một nữ hài, cho nên từ khi sinh ra Tiết Ngưng Nhi đã nhận hết sủng ái, một vài người nhân cơ hội sinh thần nàng ta, dâng hậu lễ mượn dịp này nịnh bợ Tiết gia.
"Ngụy Hợp công tử phủ Vĩnh Xuân hầu, tặng một đôi ngọc như ý!"
"Trầm Vân công tử phủ Cự Lộc hầu, tặng một cây tỳ bà ngọc bích."
"Trần Bội Bội tiểu thư phủ Trần Quốc Công tặng một vạn lượng bạc trắng."
. . .
Trước cửa lớn phủ Quốc Công, có quản gia chuyên phụ trách thu lễ, vừa ghi chép lễ vật, vừa cao giọng đọc hạ lễ của mọi người.
Người được gọi tên, quay đầu chắp tay với nhóm người vẫn còn đang xếp hàng, sau đó bước vào.
Một người trẻ tuổi trình thiếp mời, quản gia kia nhìn tên trên thiếp mời, cao giọng nói: "Lâm Tú Lâm công tử phủ Bình An bá, tặng..."
Nói xong, ông ta thấy người trẻ tuổi này không có động tác, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Công tử, hạ lễ của ngài đâu?"
Lâm Tú nói: "Hạ lễ của ta có chút đặc biệt, lát nữa sẽ đích thân tặng cho Ngưng Nhi cô nương."
Quản gia cũng không nói thêm gì về chuyện này, những người trẻ tuổi theo đuổi tiểu thư nhà mình đều thích mấy chiêu trò đó, chỉ cần thiếp mời là thật, ông ta cũng không ngăn cản.
Chẳng qua một nhi tử của chức Tam đẳng bá nhỏ nhoi cũng muốn theo đuổi tiểu thư nhà mình, không nghi ngờ gì là si tâm vọng tưởng, tuy trong số những người theo đuổi tiểu thư quả thật không ai có thể so sánh với bộ dạng của hắn, nhưng thân phận quá thấp kém.
Giờ phút này, trong số những khách nhân xếp hàng trước cửa phủ lại bùng nổ nghị luận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận