Điều này khiến Lâm Tú chậc chậc mấy tiếng lấy làm kỳ diệu, cũng có chút kích động và hưng phấn.
Bởi vì năng lực này hắn cũng có.
Đương nhiên, hiệu quả chữa trị Lâm Tú sử dụng không thể tốt như Song Song cô nương được.
Dù sao hắn mới thức tỉnh hai lần, Song Song cô nương nhìn qua đáng yêu ngây ngô, thiên phú tu hành lại không thấp, năng lực cũng đã thức tỉnh bốn lần, là ngôi sao hi vọng của Thái Y Viện.
Không chỉ như vậy, trị liệu là năng lực Huyền giai, Song Song cô nương đã tu hành đến tận cùng, nếu đời này nàng vẫn còn đột phá, năng lực này cũng sẽ bước vào Địa giai.
Vết thương đã khép lại, nhưng cơ thể Lâm Tú vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Cùng Song Song cô nương dùng bữa sáng ở nhà xong, Lâm Tú bèn tiến cung với nàng, đưa nàng đến Thái Y Viện, mình thì đi về phía hậu cung.
Vào hậu cung, một tiểu thái giám đi theo hắn một tấc không rời, tuy nói Lâm Tú có thể tự do ra vào nơi này, nhưng chỗ có thể đi chỉ giới hạn ở cung Trường Xuân của Quý phi nương nương mà thôi.
Lúc hắn đi vào cung Trường Xuân, Quý phi nương nương đang ngắm hoa trong sân, linh sủng trong lòng nàng nhìn thấy Lâm Tú, bèn bỏ qua Quý phi nương nương bay về phía Lâm Tú, nhào vào lòng hắn, chất vấn hắn tại sao hôm qua không đến thăm nó.
Dựa theo thời gian đã hẹn, tối qua Lâm Tú phải đến nhưng vì chuyện ám sát mà đành trì hoãn.
Quý phi nương nương cũng không vui nhìn Lâm Tú hỏi: "Hôm qua ngươi chạy đi đâu vậy, bổn cung và Niếp Niếp đợi ngươi ở đây suốt một ngày."
Với tính cách bình thường của nàng, nếu có ai dám cho nàng leo cây, lúc này đã bị kéo xuống đánh từ lâu, nhưng đối với Lâm Tú, Quý phi yêu thích từ tận đáy lòng, tất nhiên sẽ khoan dung hơn một chút.
Lâm Tú giải thích: "Hồi Quý phi nương nương, hôm qua vốn muốn đến đây, nhưng vì bị thích khách ám sát suýt mất mạng, nên đành ở nhà nghỉ ngơi một ngày."
"Cái gì?" Quý phi nghe vậy, mày liễu cau chặt, phẫn nộ hỏi: "Ám sát, ai làm, ngươi có bị thương không?"
Lâm Tú nói: "Tạ Quý phi nương nương quan tâm, không bị thương chỗ yếu hại, sau khi Song Song cô nương chữa trị hai lần, đã không còn gì đáng ngại nữa."
Quý phi cau mày nói: "Bản lĩnh của Song Song bổn cung hiểu rõ, ngay cả nàng cũng phải chữa trị hai lần, xem ra không phải vết thương nhẹ, rốt cuộc là ai muốn hại ngươi, bổn cung không tha cho hắn!"
Lâm Tú lắc lắc đầu nói: "Thích khách kia đã chết, tạm thời không điều tra được."
Quý phi nương nương suy nghĩ một lúc, nói: "Nhất định là Vĩnh Bình hầu kia, ông ta muốn báo thù cho nhi tử, ngươi cứ chờ ở đây, bổn cung đi tìm bệ hạ, chỉ là Nhất đẳng hầu nhỏ nhoi thật đúng là vô pháp vô thiên mà!"
Lâm Tú vội vàng nói: "Quý phi nương nương bớt giận, Vĩnh Bình hầu hẳn không ngốc như vậy, nhi tử của ông ta bị lưu đày không đến mấy ngày, lúc này ông ta ra tay, chẳng phải không đánh đã khai sao..."
Quý phi nương nương không hề ngừng bước chân ra khỏi cung Trường Xuân, vẫn nổi giận đùng đùng nói: "Cho dù không phải ông ta, cũng phải tra ra kết quả, người của bổn cung cũng dám động, bọn hắn thật sự chán sống rồi!"
Ngự thư phòng.
Hạ Hoàng đang nghe mấy vị đại thần bẩm báo công việc của các bộ, lại bị Quý phi nương nương nổi giận đùng đùng bước vào cắt ngang, sau khi nghe nàng nói rõ nguyên nhân sự việc, an ủi nói: "Bớt giận, bớt giận, chuyện này trẫm sẽ điều tra đến cùng, cho nàng một đáp án hài lòng."
Có được lời hứa của Hạ Hoàng, cơn giận của Quý phi nương nương mới giảm được một chút, hài lòng rời khỏi ngự thư phòng.
Lúc này, một vị đại thần không nhịn được bước về trước nói: "Bệ hạ, đây là ngự thư phòng, là nơi bệ hạ và thần tử thương thảo triều sự, Quý phi nương nương lại tùy ý xông vào như thế, thực sự là, thực sự là không ra gì, mong bệ hạ quản thúc Quý phi nương nương nhiều hơn..."
Hạ Hoàng "quản thúc" liếc nhìn ông ta nói: "Nếu trẫm có thể quản thúc đã quản từ sớm còn cần ngươi ở đây nói sao, Vương thị lang, trẫm phải nhắc nhở ngươi, nữ nhi ngươi mấy tháng trước mới được tiến cung làm Quý nhân, nếu Quý phi nương nương biết ngươi ở đây nói xấu nàng ấy, ngươi cảm thấy sau này nữ nhi ngươi còn có ngày lành không."
Vương thị lang ngẩn ra một lúc, sau đó lộ vẻ chính nghĩa, hiên ngang lẫm liệt nói: "Quá đáng, thật quá đáng, Bình An bá là Nhị đẳng bá do bệ hạ mới tấn phong, vậy mà có người dám ám sát nhi tử của ông ta, đây chẳng phải là coi thường bệ hạ, coi thường triều đình sao, nghiêm ngặt điều tra, nhất định phải nghiêm ngặt điều tra!"
Một khắc sau, mấy vị đại thần rời khỏi ngự thư phòng, Hạ Hoàng đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, trầm giọng nói: "Chu Cẩm."
Một bóng người từ sau cây cột bước ra, không đợi Hạ Hoàng hỏi đã chủ động nói: "Hồi bệ hạ, Mật Trinh ti đã điều tra chuyện này, nhưng nhất định sẽ không có kết quả, hai lần ám sát nhắm vào Lâm Tú, được phân phát lần lượt thông qua hai tổ chức sát thủ, loại phân phát nhiệm vụ ám sát này, người thuê sẽ không để lộ tin tức của mình, ngay cả bản thân thích khách cũng không biết, chúng ta cũng không tra được..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận