Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 156: Một quyền (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Lần này, Song Song cô nương ngồi trước giường Lâm Tú rất lâu, cho thấy rõ vết thương của Lâm Tú, với năng lực của nàng trước mắt, không hề dễ dàng chữa trị.
Hai khắc sau, Lâm Tú chỉ cảm thấy trước ngực nặng nề, một cơ thể mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt, cứ như vậy ngã xuống.
Sắc mặt Bạch Song Song trắng bệch, thậm chí ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, nàng muốn chống đỡ cơ thể nhưng lại không vực dậy được chút sức lực nào, chỉ đành nằm trên người Lâm Tú, đỏ mặt yếu ớt nói: "Lâm, Lâm công tử, ta không còn sức lực..."
Lúc này, vết thương trên vai Lâm Tú đã khép lại hơn phân nửa, hắn ngồi dậy từ trên giường, dùng một tay khác ôm nàng lên nói: "Đa tạ Song Song cô nương, ta đưa cô đến sương phòng nghỉ ngơi."
Bạch Song Song được Lâm Tú ôm lên, đầu tựa vào ngực Lâm Tú, hắn còn chưa mặc lại y phục, lúc này cả người nàng vô lực, mặt nhỏ nóng lên, chỉ đành vùi đầu trước ngực, nhỏ giọng nói: "Đợi, đợi nguyên lực của ta hồi phục, sẽ giúp huynh chữa trị tiếp..."
Lâm Tú ôm nàng vào sương phòng, chỉ vài bước chân ngắn ngủi nàng đã thiếp đi trong lòng Lâm Tú, có thể thấy vừa rồi nàng đã hao phí lớn thế nào.
Lâm Tú đặt nàng trên giường, giúp nàng đắp chăn, sau đó đóng cửa phòng lại, trở về phòng của mình.
Cảm nhận trong cơ thể nhiều hơn một loại năng lực, khóe môi Lâm Tú khẽ mỉm cười, mơ ước năng lực của Song Song cô nương lâu như vậy, hôm nay cuối cùng coi như đã lấy được như ý nguyện.
Sau khi về phòng Lâm Tú tốn rất nhiều thời gian mới an ủi được mẫu thân, phu nhân Bình An bá vừa rời khỏi đã có một bóng người từ bên ngoài bước vào, chính là Liễu Thanh Phong.
Hắn ta đi đến trước giường, hỏi Lâm Tú: "Lâm đại nhân, không sao chứ."
Lâm Tú cười nói: "Không chết được."
"Lâm đại nhân không sao thì tốt." Liễu Thanh Phong lúc này mới nói: "Lần này đến đây là muốn điều tra chuyện thích khách, có chút vấn đề muốn hỏi Lâm đại nhân, không biết bây giờ Lâm đại nhân có tiện không."
Lâm Tú gật đầu, nói: "Ngươi hỏi đi."
Liễu Thanh Phong nhìn hắn hỏi: "Tại sao hôm nay Lâm đại nhân lại ra khỏi thành một mình, hơn nữa còn mặc y phục của hạ nhân Lâm phủ."
Chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm, Lâm Tú nói: "Liễu đại nhân hẳn cũng biết, cách đây không lâu ta cũng từng gặp phải chuyện ám sát, lần đó suýt chút nữa đã mất mạng, sau này ta cẩn thận hơn nhiều ra cửa luôn mang theo hộ vệ, lần này thực sự là do ở trong thành quá lâu. trong lòng phiền muộn muốn ra khỏi thành hít thở không khí, để không thu hút sự chú ý của người khác. ta cố ý thay đổi cách ăn mặc còn rời khỏi từ cửa sau, không ngờ khi trở về thành lại xảy ra chuyện như thế."
Lý do này cũng hợp lý, Liễu Thanh Phong nhìn Lâm Tú nói: "Xem ra người muốn ám sát Lâm đại nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi."
Lâm Tú cũng là sau hôm nay mới ý thực được chuyện này, ở trong thành, nhất là sau khi hắn dời đến khu vực Đông Thành, độ khó để ra tay với hắn tăng lên rất nhiều, ngoài thành tất nhiên là địa điểm ám sát tốt nhất.
Lần duy nhất hắn ra khỏi thành đã gặp ngay thích khách, chỉ có một khả năng, đó chính là hành tung của hắn lúc nào cũng nằm trong tầm mắt của người khác.
Liễu Thanh Phong hỏi tiếp: "Lâm đại nhân có nghi ngờ ai không?"
Lâm Tú lắc đầu, tuy hắn không đắc tội với ai, nhưng vì tờ hôn ước kia người muốn hắn chết thật sự quá nhiều, vô số người đều có động cơ gây án, hoàn toàn không hoài nghi nổi.
Liễu Thanh Phong suy nghĩ một lúc, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tú nói: "Còn có một chuyện, ta rất tò mò"
Lâm Tú hỏi: "Chuyện gì?"
Liễu Thanh Phong nói: "Thân phận của thích khách ám sát Lâm đại nhân chúng ta đã tra rõ, người này tên Lưu Thanh là sát thủ có chút danh tiếng, tuy gã không thức tỉnh năng lực dị thuật nhưng lại sở hữu tu vi võ đạo Huyền giai thượng cảnh, làm sao Lâm đại nhân có thể phản sát được gã."
Hắn ta không dừng lại nói tiếp: "Theo ta được biết, năng lực dị thuật của Lâm đại nhân chỉ mới thức tỉnh hai tháng."
Thực lực sát thủ kia quả thật rất mạnh, chính diện đánh nhau, cho dù sức mạnh của Lâm Tú vượt xa người thường cũng không phải đối thủ của gã, thực lực chân chính của người này không yếu hơn Linh m.
Nếu không phải Lâm Tú lấy được sức mạnh sấm sét cách đó không lâu, vào thời khắc mấu chốt tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi cho mình, hôm nay hắn khó thoát khỏi tử kiếp.
Lâm Tú thở ra một hơi, nói: "Nói ra thì cũng coi như ta may mắn, không lâu trước đây ta đã lợi dụng nguyên tinh thức tỉnh dị thuật băng lần thứ hai, hơn nữa võ đạo cũng dẫn khí thành công, khi một kiếm của sát thủ kia vung đến, ta đã ngưng kết giáp băng trước ngực, hơi ngăn cản được thế kiếm chém xuống không để gã đâm trúng chỗ yếu hại, sau đó dẫn chân khí vào nắm đấm, toàn lực tấn công lồng ngực của người đó..."

Bình Luận

0 Thảo luận