Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 147: Vị hôn thê của ngươi biết được thì có tức giận không?

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Hiện tại thì tốt rồi, nàng đã là đại nha hoàn không thể nghi ngờ, nha hoàn hạ nhân trong phủ đều do nàng quản, chuyện quét dọn đã không cần nàng tự mình đi làm.
Lâm Tú đã nghỉ nhiều ngày, hôm nay đúng lúc là thời gian học khóa võ đạo, hắn cũng muốn đi tàng thư quán trả sách, sau bao nhiêu lâu, nay lại một lần nữa đi vào Dị Thuật Viện.
Xung đột với Dương Tuyên đã tạm thời bình ổn từ khi hắn ta bị lưu đày ra khỏi kinh thành.
Nói tới cái này thật ra Lâm Tú rất buồn bực.
Ở thời điểm xác định là ai khắp nơi gây phiền toán cho bản thân, Lâm Tú từng điều tra hắn, kết quả làm cho hắn có chút bất ngờ.
Người con trưởng của Vĩnh Bình hầu này tuy không phải loại người chính nghĩa lẫm liệt, nhưng cũng không tính là xấu xa, hắn vừa không ức hiếp dân chúng, lại không đùa giỡn dân nữ, ở trong đám con cháu quyền quý thối nát không chịu nổi xứng đáng được gọi là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Thậm chí, khi Mật Trinh ti tra xét vụ án hắn giá họa cho Lâm Tú, phát hiện kẻ tử vong tại Lê Hoa Uyển là một lưu manh nổi danh, thậm chí từng giết hai mạng người, vốn là kẻ đáng chết, nhưng mà bởi vì mua chuộc được cựu Đông Thành Lệnh, mới có thể một mực ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nói cách khác, tên khốn Dương Tuyên này chỉ là cảm thấy ngứa mắt một mình Lâm Tú.
Không biết sức hút của vị hôn thê kia của hắn lớn cỡ nào, thế mà làm cho con trai trưởng Nhất đẳng hầu biến thành như vậy, liều mạng chịu lưu đày cũng không muốn để Lâm Tú sống tốt.
Hắn thực đáng ghét, nhưng cũng thực đáng thương.
Cũng ứng với câu châm ngôn kia, liếm cẩu liếm đến cuối cùng, vẫn không có được gì cả.
Mấy ngày nay chuyện Dương Tuyên lưu đày khiến Vương Đô nổi lên sóng to gió lớn, dù sao đó là con trai trưởng của Nhất đẳng hầu, cho dù là dính phải vụ án liên quan đến mạng người cũng có thể việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ hóa không còn, sao lại rơi vào kết cục như thế.
Nhưng bởi vì vụ án này dính đến Quý phi, Mật Trinh ti đã nghiêm lệnh tất cả người biết kín miệng lại, nên chi tiết vụ án này không lưu truyền ra bên ngoài.
Đương nhiên, nhờ vậy mà không mấy người biết quan hệ của Lâm Tú cùng việc này.
Chuyện này tuy ảnh hưởng không nhỏ tới phủ Vĩnh Bình hầu, nhưng vẫn chưa đến mức lay động gốc rễ, con trai trưởng không thể kế thừa tước vị thì còn có con trai thứ, bệ hạ cũng không có ý tứ tiếp tục trách tội Vĩnh Bình hầu, nghĩa là việc này dừng ở đây.
Lâm Tú biết, mình gián tiếp lưu đày con hắn, Vĩnh Bình hầu hẳn là rất hận mình, nhưng ở ngoài sáng hắn sẽ không làm gì Lâm Tú, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám ngầm ra tay, nếu không đó là giấu đầu lòi đuôi, trắng trợn đánh mặt hoàng đế Đại Hạ.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Lâm Tú đã không còn lo lắng, trở lại Dị Thuật Viện, đầu tiên là đi Tàng thư các, sau đó lại ở nơi đó xem sách, tính toán thời gian, đợi khóa võ đạo sắp bắt đầu rồi mới không nhanh không chậm đi xuống lầu.
Ở cửa Tàng thư các, Lâm Tú gặp một người.
Minh Hà công chúa vẫn mặc một thân quần áo đỏ rực, lại cùng lần đầu tiên thời điểm khác hẳn khác nhau. Giống như lần đầu tiên Lâm Tú gặp nàng, nhưng ánh mắt nàng nhìn Lâm Tú đã khác hẳn.
Ánh mắt muốn vung đao chém người.
Lâm Tú nhìn ra được, Minh Hà công chúa đang gồng người lên, nắm tay của nàng đã theo bản năng nắm chặt, hô hấp biến thành ồ ồ, thậm chí Lâm Tú cảm giác được không khí chung quanh có dấu hiệu nóng lên.
Trước khi Minh Hà công chúa hoàn toàn bùng nổ, Lâm Tú quyết đoán chuồn đi.
Dị Thuật Viện, Giáo trường.
Tiết Ngưng Nhi tựa vào một thân cây, ánh mắt kinh ngạc nhìn nơi nào đó, vẻ mặt có chút thất thần.
Từ bữa tiệc sinh nhật lần trước, nàng chưa từng gặp lại Lâm Tú.
Nàng đã từng hỏi Tôn giáo tập, Tôn giáo tập nói Lâm Tú xin nghỉ dài hạn, có khả năng chờ thêm mấy ngày nữa mới có thể trở về đi học, không biết vì sao, nghe được chuyện này, tâm trạng của Tiết Ngưng Nhi có chút đi xuống.
Xung quanh nàng xưa nay không thiếu người theo đuổi, vô luận nàng đi đến nơi nào, bên cạnh cũng có rất nhiều người vây quanh, hỏi han ân cần, mặc cho nàng sai bảo.
Những người đó mỗi ngày nghĩ biện pháp dỗ dành nàng vui vẻ, dùng các loại từ ngữ hoa mỹ khen ngợi lấy lòng nàng, Tiết Ngưng Nhi thực hưởng thụ loại cảm giác được quần chúng tung hô này.
Nhưng Lâm Tú khác biệt với những người đó.
Tuy rằng hắn cũng khen nàng, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng cố ý lấy lòng, vì nguyên nhân này, Tiết Ngưng Nhi mới thích ở cùng một chỗ với Lâm Tú, bởi vì sự chân thật của Lâm Tú, lời khen chân thật mới dễ đi vào lòng người nhất.
Còn có một điểm, đó là khi trò chuyện với Lâm Tú, nàng sẽ có một loại cảm giác thực thả lỏng, thực thoải mái.
Rất nhiều thời điểm, một câu nói vô tâm của Lâm Tú sẽ làm nàng vui vẻ vô cùng, loại cảm giác này, người khác không thể mang đến.
Nhưng mà, đã gần mười ngày nàng không được gặp Lâm Tú.

Bình Luận

0 Thảo luận